Thứ Năm, 2 tháng 12, 2010

my love

Don’t turn away from me!
Look into my eyes
All the world is white
Have you forgotten the promise you made?
Why have you given up on me?
You did that so easily
But to me it was so difficult
From the beginning
We had a love that shouldn’t have been started
My tears are mixed with pleading
That I can’t put more of myself into you
*You mustn’t disappear from my life
Know that you are my lightIf you leave, you take away my whole world
Don’t forget that it will all disappear
I want to breatheFrom in your love…
I smile whenever I think of you
It becomes so hard on me
I cry whenever
I think of you
I’m scared of everything

Thứ Hai, 12 tháng 7, 2010

con đau


con đau vì biết tin mẹ bị té, mẹ con vốn đã ốm yếu, nay con bị vậy nữa ... con buồn không nói nên lời, muốn về gặp mẹ liền, muốn ôm mẹ vào lòng, muốn nói con xin lỗi, vì con chẳng thể làm gì giúp mẹ. Nhưng mẹ của con là người mẹ, người phụ nữ vĩ đại nhất, con tin rằng mẹ sẽ vựot qua. con yêu mẹ nhiều và cầu cho vết thưong mẹ sớm bình phục.Mẹ!

cám ơn cô, một tấm lòng nhân hậu


Bài học từ người bán bánh mì...

TTCT - Vào một bình minh mưa của mùa áp thấp, mình vô tình khám phá câu chuyện về những chiếc bánh mì “độc” mà có lẽ chỉ sinh viên Đà Nẵng mới biết...


Cô Hồng, tác giả của món “bánh mì chan nước” - Ảnh: M.H.


Lần đầu tiên ghé quán bánh mì cô Hồng, mình nghe một bạn sinh viên kêu: “Cô! Cho con nửa ổ bánh mì chả ngàn rưỡi!”. Thầm ái ngại khi nghĩ cô - cũng sẽ như bao người bán bánh mì khác - lắc đầu và phán: “Phải mua ít nhất 3.000-5.000 đồng/ổ”. Nhưng không, cô nháy mắt tươi cười: “Có ngay!” rồi lấy con dao cắt rẹt một cái, ổ bánh mì chả được chia làm đôi, đúng yêu cầu của khách hàng.

Sau đó, bất ngờ hơn khi thấy rất nhiều sinh viên đến hỏi mua mỗi người hai ổ bánh mì... chan nước. Loại bánh do cô tự nghĩ ra để phù hợp hơn với túi tiền sinh viên, vẫn đầy đủ: rau, dưa, nộm, nước chan, patê, chỉ thiếu... chả. Nhưng đây lại là loại bánh được nhiều sinh viên ưa chuộng, như lời cô bạn Bích Ngọc (Trường CĐ Kinh tế kế hoạch) rỉ tai: “Bánh cô làm sạch sẽ. Ăn ngon không kém bánh mì chả mà hai ổ chỉ có hai ngàn rưỡi, quá rẻ!”. Ai cũng biết điều đó, nhưng mấy ai biết được thật sự mỗi ổ bánh mì cô chỉ lãi 250 đồng. Nhìn cô đứng phơi mình giữa cái nắng khắc nghiệt hay những cơn mưa tạt của ngày áp thấp, chạnh lòng tự hỏi 250 đồng ấy có bù lại được nỗi vất vả cô phải chịu?

“Bán bánh mì tuy là một nghề bình thường nhưng cũng là một nghề đòi hỏi lương tâm nghề nghiệp, con à!”

Sau lần đó, cũng như bao sinh viên khác, mình trở thành một tín đồ trung thành với món bánh mì chan nước. Để rồi được đi hết từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác khi nhận ra ở mỗi ổ bánh mì chỉ có hai ngàn rưỡi hai ổ ấy, cô Hồng vẫn thường bí mật kẹp thêm ít chả, ít giăm bông cho sinh viên chúng mình, thậm chí cô còn “khuyến mãi thêm cả quả dưa leo bự mà không lấy thêm tiền” - N.Hùng, sinh viên năm 4 ĐH Bách khoa, kể. Cô luôn cố gắng bán cho mọi người những ổ bánh mì nóng giòn, thơm ngon vì với cô: “Bán bánh mì tuy là một nghề bình thường nhưng cũng là một nghề đòi hỏi lương tâm nghề nghiệp, con à!”.

Có lẽ vì vậy mà bảy năm qua, hình ảnh một phụ nữ 46 tuổi nhỏ bé cùng chiếc xe bán bánh mì gần Trường ĐH Sư phạm ấy đã trở nên quá đỗi gần gũi và thân quen với chúng mình. Nhiều người đến vì món bánh vừa lạ vừa rẻ, có người thích trò chuyện với cô và có người đến chỉ để phụ giúp cô bán bánh. Không biết có bao nhiêu sinh viên đã ghiền hàng bánh độc nhất Đà Nẵng này. Nhiều sinh viên đã gắn chặt với bánh mì chan nước. Điển hình như H.T., nữ sinh viên năm 1 của ĐH Sư phạm. Cô bạn ngượng ngùng tâm sự: “Ăn một ổ bánh thì không no. Từ lúc biết đến món bánh này mình mới dám ăn sáng nhiều mà không sợ tốn tiền. Gần 10 tháng nay, kể từ ngày nhập học, sáng nào mình cũng ăn hoài món này không ngán”.

Với nam sinh viên nghèo N.Nghĩa thì cô bán hàng không chỉ nhân hậu mà còn thấu hiểu. N.Nghĩa trầm giọng: “Một lần mình mua hai ổ bánh mì chan nước thì gặp nhỏ bạn cùng lớp đang ở đó giúp cô bán bánh. Có lẽ nhận thấy sự bối rối của mình, cô vội vàng tự gói bánh vô bao đưa mình mà không để bạn nhìn thấy!”.

Chính mình cũng không sao quên được lần xách đồ chuẩn bị ra ga tàu về quê ăn tết, cô đã làm cho mình hai ổ bánh mì miễn phí mà cô nói là chan nước nhưng bên trong đầy đủ chả và giăm bông, rồi cô lại dúi vội vào tay mình một bịch năm ổ bánh mì nói là: “Mang lên tàu ăn cho đỡ đói”. Không chỉ thế, cô còn bảo chồng chở mình ra ga tàu cách đó khá xa cho kịp giờ. Rồi đôi khi đơn giản chỉ là một chùm chôm chôm, vài quả vải hay táo... cứ bất chợt xuất hiện trong cặp xách một cách không bình thường.

Ngày Tết Đoan ngọ vừa rồi, cô kêu nhóm sinh viên chúng mình qua nhà cô chơi. Căn nhà nhỏ, đơn sơ chỉ chừng 15m2 rộn rã tiếng cười, cô ân cần gắp thức ăn cho từng đứa. Với tô mì Quảng đậm đà hương vị quê, mỗi sinh viên xa nhà lòng ngập tràn ấm áp vì cảm giác như đang được ở trong chính ngôi nhà của mình, quây quần bên bữa cơm gia đình. Cô nói: “Sinh viên xa nhà phải sống tiết kiệm, tội lắm các con! Con cô cũng là sinh viên. Cô hiểu chứ”. Dứt lời, cô lại cúi xuống và lui cui dọn dẹp. Ai biết được rằng đằng sau vẻ mặt luôn tươi cười ấy là những nỗi nhọc nhằn cơ cực nhiều khi không thể gọi thành tên.

Chúng mình đã học được nhiều điều và tin tưởng hơn vào cuộc sống chỉ từ một người bán bánh mì...

MAI HƯƠNG

Chủ Nhật, 14 tháng 2, 2010


http://mp3.zing.vn/mp3/nghe-bai-hat/Lum-dong-tien-nho-Thai-Trac-Nghien-Lam-Tuan-Kiet.IW6UZUA6.html
小酒窝 / Má Lúm Đồng Tiền Nhỏ
我还在寻找 一个依靠 和一个拥抱
谁替我祈祷 替我烦恼 为我生气为我闹
幸福开始有预兆 缘份让我们慢慢紧靠
然后孤单被吞没了 无聊变得有话聊 有变化了
小酒窝 长睫毛 是你最美的记号
我每天睡不着 想念你的微笑
小酒窝

你不知道 你对我多么重要
有了你 生命完整的刚好
小酒窝 长睫毛 迷人的无可救药
我放慢了步调 感觉像是喝醉了
终于找到 心有灵犀的美好
一辈子暖暖的好
我永远爱你到老
Wo hai zai xun zhao yi ge yi kao he yi ge yong bao
shei ti wo qi dao ti wo fan nao wei wo sheng qi wei wo nao

Xing fu kai shi you yu zhao yuan fen rang wo men man man jin kao
ran hou gu dan be tun mo liao wu liao bian de you hua liao/ you bian hua liao

Xiao jiu wo chang jie mao shi ni zui mei de ji hao
Wo mei tian shui bu zhao xiang nian ni de wei xiao
Ni bu zhi dao /ni dui wo duo mo zhong yao
You le ni sheng ming wan zheng de gang hao
Xiao jiu wo chang jie mao/ mi ren de wu ke jiu yao
Wo fang man le bu diao/ gan jue xiang shi he zui liao[
Zhong yu zhao dao xin you ling xi de me hao
Yi bei zi nuan nuan de hao
wo yong yuan ai ni dao lao


Lời dịch :

JJ: Anh đang tìm kiếm một chỗ dựa dẫm, một cái ôm ấp
Ai có thể thay anh cầu nguyện, thay anh phiền não, làm náo nhộn cuộc đời anh

Sa: Dấu hiệu của hạnh phúc đã bắt đầu, duyên phận khiến chúng ta gần nhau
Để rồi sự cô đơn bị chìm ngập, từ vô vị tẻ nhạt, chúng ta đã có thể trò chuyện, đã có sự biến đổi

Hợp: Má lúm đồng tiền nhỏ, lông mi dài, đó là dấu hiệu đẹp nhất của em

Sa: Mỗi ngày em đều không ngủ được, em nhớ đến nụ cười của anh
Anh có biết chăng, đối với em, anh quan trọng biết bao
Có anh rồi, cuộc đời em vừa đầy đủ trọn vẹn

Hợp: Má lúm đồng tiền nhỏ, lông mi dài, khiến người ta mê hoặc đến vô phương cứu chữa
JJ: Bước đi anh chậm lại, cảm giác như đang uống say

Hợp: Cuối cùng đã tìm được cái đẹp của sự hiểu nhau, sự ấm áp suốt đời
Anh (Em) sẽ vĩnh viễn yêu em (anh) đến già
học tiếng trung lí do lớn nhất có lẽ là do thích nghe mấy bài hát china.
dễ thưong và có ý nghĩa thật. mọi người nghe thử nha. chúc một năm mới hạnh phúc.


Thứ Bảy, 13 tháng 2, 2010

Tết 2010



Tình bạn
Hai người bạn đi trên đường vắng vẻ. Đến một đoạn, họ có một cuộc tranh luận khá gay gắt và một người đã không kiềm chế được giơ tay tát vào mặt bạn mình. Người kia bị đau nhưng không hề nói một lời. Anh viết trên cát: "Hôm nay, người bạn thân nhất của tôi đã tát vào mặt tôi".Họ tiếp tục đi, đến một con sông, họ dừng lại và tắm ở đấy.Anh bạn kia không may bị vọp bẻ và suýt chết đuối, may mà được người bạn cứu. Khi hết hoảng sợ, anh viết lên đá: "Hôm nay, người bạn thân nhất đã cứu sống tôi".Anh bạn kia ngạc nhiên hỏi: "Tại sao khi tôi đánh anh, anh viết trên cát, còn bây giờ anh lại viết trên đá?"Mỉm cười, anh trả lời: "Khi một người bạn làm chúng ta đau, chúng ta hãy viết điều gì đó trên cát, gió sẽ thổi bay chúng đi cùng với sự tha thứ... Và khi có điều gì đó to lớn xảy ra, chúng ta nên khắc nó lên đá như khắc sâu vào ký ức của trái tim, nơi không ngọn gió nào có thể xoá nhòa được..Hãy học cách viết trên cát và trên đá.


Dấu chấm đen trên tờ giấy trắng


Tại buổi diễn thuyết hàng trăm người, diễn giả bắt đầu buổi nói chuyện bằng một bài tập nhỏ. Ông đưa ra một tờ giấy trắng trên đó có một dấu chấm đen vào đặt câu hỏi với hội trường: “Các bạn nhìn thấy gì?” Một người giơ tay phát biểu: "Tôi thấy một điểm đen"; một người khác: "Đó là một vết mực đen"; lại có ý kiến hài hước cho rằng: "Là một nốt ruồi". . . Hầu hết mọi người trong khán phòng đều gật gù đồng ý với những ý kiến đó, họ đều chỉ thấy mỗi điểm đen. Diễn giả để hội trường lắng xuống, nhìn khắp lượt hội trường, giơ tờ giấy lên bằng hai tay, giật mạnh và hỏi "các bạn không còn thấy gì nữa sao?". Bấy giờ mọi người mới ồ lên: "Tờ giấy trắng và một chấm đen"

.Người diễn giả mỉm cười và nói: "Cảm ơn những câu trả lời của các bạn, dấu chấm đen này đúng là rất nổi bật trên tờ giấy trắng, tôi đã làm ví dụ này với rất nhiều người và cũng nhận được câu trả lời tương tự. Phần lớn chúng ta chỉ nhìn thấy vết đen, vết bẩn, nhìn thấy cái xấu, cái sai của người khác mà lờ đi những khoảng trắng, những cái tốt đẹp của người ta. Cũng dễ hiểu thôi vì đó là tâm lý chung của con người, theo học thuyết của Abraham Maslow về nhu cầu tự nhiên của con người được chia thành các thang bậc khác nhau, phản ánh mức độ cơ bản đối với sự tồn tại và phát triển của con người. Và bậc 2 của thang Maslow là nhu cầu về an toàn, thế nên con người luôn luôn nhìn thấy điểm đen, cái xấu, nguy cơ . . ., để đạt được mức an toàn tối thiểu về tính mạng và tài sản". Nói đến đây, ông đưa mắt nhìn quanh khán phòng và đến đâu cũng bắt gặp những gương mặt đồng tình ủng hộ.

Ông nói tiếp: "Cũng giống như chúng ta đối xử với mọi người xung quanh, nếu bạn chỉ nhìn thấy cái xấu, cái sai, thì bạn chính là người phải chịu dằn vặt đau khổ, trong bạn luôn thấy hoài nghi lo lắng về mọi thứ diễn ra quanh mình. Thử nghĩ, một ngày bạn ăn vật chất 3 bữa, là những thứ ngon, bổ, sạch, còn "ăn" tinh thần thì cả ngày, thế mà bấy lâu nay chúng ta cho nhau ăn những gì? Có phải cũng ngon và bổ như ăn vật chất. "Bới lông tìm vết hay. Đãi cái tìm vàng" là lựa chọn của bạn, tìm điều tốt đẹp của người khác bạn sẽ thấy sự tốt đẹp, tìm cái xấu, cái sai để bỏ đi những mối quan hệ chính là bạn đang tự hủy đi cơ hội của mình."Ông dừng lại và đặt câu hỏi với hội trường: "Làm thế nào để sử dụng tờ giấy này một cách hữu ích?" Có vài lời phát biểu: "Vẽ lên đó một bông hoa; gập đôi tờ giấy thề là chúng ta có 2 tờ giấy trắng; . . ." Diễn giả gật đầu và mỉm cười: "Vâng. Cảm ơn các bạn. Thật đơn giản khi chúng ta thay đổi tư duy, thay đổi quan niệm của mình về những thứ xung quanh. Con người ai cũng có mặt tốt, mặt xấu, có đôi khi mắc lỗi lầm, nhưng chỉ vì cái xấu, vì những lỗi lầm mà đánh giá sai về nhau thì quả là đáng tiếc. Bởi có thể lỗi lầm đó chỉ nhỏ xíu như một chấm đen chiếm 1/99 tờ giấy trắng, mà chúng ta bỏ đi một tờ giấy đẹp, có nên chăng?"

Diễn giả kết thúc buổi nói chuyện của mình trong tràng pháo tay không ngớt, họ nắm tay nhau, trao cho nhau nụ cười và những cái nhìn trừu mến thể hiện tình nhân ái.


Cuộc sống là một cơ hội – hãy nắm lấy.
Cuộc sống là một vẻ đẹp – hãy chiêm ngưỡng.
Cuộc sống là một giấc mơ – hãy nhận ra.
Cuộc sống là một thử thách – hãy đương đầu.
Cuộc sống là bổn phận – hãy hoàn thành.
Cuộc sống là một trò chơi – hãy tận hưởng.
Cuộc sống là một lời hứa – hãy thực hiện.
Cuộc sống là một nỗi buồn – hãy vượt qua.
Cuộc sống là một bản nhạc – hãy hát lên.
Cuộc sống là một trận đấu – hãy chấp nhận.
Cuộc sống là một thảm kịch – hãy đối đầu.
Cuộc sống là một cuộc phiêu lưu – hãy can đảm dấn thân.
Cuộc sống là một niềm may mắn – hãy nắm lấy.
Cuộc sống là sự sống – hãy tranh đấu vì nó.


Chủ Nhật, 27 tháng 12, 2009

Bài học về tình bạn
Ở ngôi làng kia có một chú bé tuổi độ 16. Chú là một chú bé thông minh, tốt bụng, có những suy nghĩ khá sâu sắc so với lứa tuổi của chú. Thế nhưng, chú lại thiếu lòng tin và hay buồn rầu, chú luôn cảm thấy mình thiếu bạn.Một ngày kia, như thường lệ, chú lại cảm thấy buồn chán và không có chuyện gì làm, chú lang thang một mình dọc theo bờ biển, lẩm bẩm tự than với mình: -Chán quá đi! Ta buồn chẳng hiểu vì sao ta buồn? Chẳng có ai hiểu ta! Chẳng có ai làm bạn với ta và thật sự coi ta là bạn. Vô tình chú giẫm phải vật gì đó dưới chân. Cuối xuống xem, chú thấy đó là một con sò nhỏ có lớp vỏ rất đẹp với nhiều màu sắc. Chú thờ ơ bỏ nó vào túi dự định đem về nhà chơi và định đi tiếp. Thình lình, con sò bỗng cất tiếng nói: - Bạn ơi, hãy thả tôi về với biển... Hãy giúp tôi trở về với nơi sinh ra mình... Có thể tôi không có gì để tặng lại bạn, nhưng tôi sẽ cho bạn một lời khuyên. Cậu bé vừa ngạc nhiên, vừa sợ hãi, lại vừa thích thú. Nhìn con sò, cậu nói: - Được thôi, ta sẽ thả bạn về với biển, nhưng... hãy cho ta một lời khuyên trước đi... Ta đang buồn chán vì không có bạn bè đây! Con sò cất tiếng trả lời bằng một giọng nói chậm rãi, nhẹ nhàng: - Bạn hãy nhìn những hạt cát dưới chân bạn và nắm một nắm cát đầy đi. Bạn biết không, nắm cát trong lòng bàn tay của bạn cũng giống như bạn bè của bạn vậy. Những hạt cát quá xa lòng bàn tay bạn sẽ theo kẻ hở giữa những ngón tay bạn mà rơi ra ngoài. Nếu bạn càng siết chặt bàn tay thì chúng càng rơi ra nhiều hơn. Chỉ có những hạt cát nằm giữa lòng bàn tay bạn, được giữ chặt trong đó mới còn lại mà thôi. Đó chính là những người bạn thân thiết mà chúng ta thật sự cần, những người bạn này sẽ ở lại với ta dù bất cứ chuyện gì xảy ra. Nhưng, bạn thấy đó, những hạt cát này rất ít và dễ dàng rơi ra nếu ta không biết giữ gìn. Hãy đem chúng về và ngâm trong những vỉ màu đẹp nhất. Hãy giữ gìn và nâng niu chúng bằng tình cảm của mình. Chúng sẽ ở bên cạnh bạn và không rời xa đâu. Tôi chỉ có thể khuyên bạn như vậy thôi... Chú bé im lặng, thả con sò về lại với lòng biển xanh bao la mà không nói lời nào... Chú còn mải suy nghĩ về những điều con sò nhỏ nói...

Ly và nước
Ly nói: "Tôi cô quạnh quá, tôi cần Nước, cho tôi chút nước nào!"

Chủ hỏi: "Được, cho ngươi nước rồi, ngươi sẽ không cô quạnh nữa phải không?"
Ly đáp: "Chắc vậy!"
Chủ đem Nước đến, rót vào trong Ly.
Nước rất nóng, Ly cảm thấy toàn thân mềm nhũn, rụng rời, tưởng như sắp tan chảy đến nơi.
Ly nghĩ, đây chắc là sức mạnh của tình yêu.
Một lát Nước chỉ còn âm ấm, Ly cảm thấy dễ chịu vô cùng.
Ly nghĩ, đây chính là mùi vị của cuộc sống.
Nước nguội đi, Ly bắt đầu sợ hãi, sợ hãi điều gì chính Ly cũng không biết.
Ly nghĩ, đây chính là tư vị của sự mất mát.
Nước lạnh ngắt, Ly tuyệt vọng.
Ly nghĩ, đây chính là 'an bài' của duyên phận.
Ly kêu lên: "Chủ nhân, mau đổ nước ra đi, tôi không cần nữa!"
Chủ không có đấy. Ly cảm thấy nghẹt thở.
Nước đáng ghét, lạnh lẽo quá chừng, ở mãi trong lòng, thật là khó chịu.
Ly dùng sức lay thật mạnh. Ly chao mình, Nước rốt cục cũng phải chảy ra.
Ly chưa kịp vui mừng, thì đã ngã nhào xuống đất.
Ly vỡ tan. Trước lúc chết, Ly nhìn thấy, mỗi mảnh của Ly, đều có đọng vết Nước.
Lúc đó Ly mới biết, Ly yêu Nước, Ly thật sự rất yêu Nước.
Nhưng mà, Ly không có cách nào để đưa Nước, nguyên vẹn, trở vào trong lòng được nữa.
Ly bật khóc, lệ hoà vào với Nước.
Ly đang cố dùng chút sức lực cuối cùng, yêu Nước thêm lần nữa.
Chủ về. Ông ta nhặt những mảnh vỡ, một mảnh cứa vào ngón tay, làm bật máu ra.
Ly cười, tình yêu, rốt cục là cái gì, lẽ nào phải trải qua đớn đau mới biết trân trọng?
Ly cười, tình yêu, rốt cục là cái gì, lẽ nào phải mất hết tất cả, không còn cách gì vãn hồi nữa mới chịu buông xuôi?
yêu là chết trong lòng một đống